Jump to content

Lu Thanh Xuan

Vovinam Digital
  • Posts

    19
  • Đã tham gia

  • Lần truy cập gần nhất

  • Days Won

    9

Mọi thứ được đăng bởi Lu Thanh Xuan

  1. Những ngày chủ nhật trong hai năm 2016, 2017, CLB Vovinam Thanh Xuân triển khai dạy Vovinam Miễn phí cho trẻ em nhiễm HIV tại Trung tâm bảo trợ xã hội số 2 - Yên Bài - Ba Vì - Hà Nội. Những ngày đó, đồng hành với CLB còn có cả các bạn nước ngoài đang học tập tại Việt Nam. Hy vọng những chương trình ý nghĩa sẽ tiếp tục được nhân rộng trong cộng đồng Vovinam.
  2. Đầu năm học các năm từ 2020, 21,22 CLB Vovinam Thanh Xuân có chuyến đi tặng sách cho các trẻ em nghèo vùng cao kết hợp rèn luyện leo núi, sinh hoạt CLB. Chuyến đi mang lại nhiều trải nghiệm giá trị cho thành viên CLB và là món quà ý nghĩa cho các em vùng cao. Đây là những hình ảnh từ các chuyến đi đó.
  3. Nhân dịp sinh nhật CLB tròn 6 năm, CLB có chuyến đi hành hương Về Nguồn thắp hương tưởng nhớ Vua Hùng!
  4. Chuyến đi dã ngoại lên Bản Lác, Mai châu, Hòa Bình 2012
  5. Mến gửi Vovinam Thanh Xuân! Chiếc video nhỏ xinh này là món quà thay lời cảm ơn gửi tới Thầy và toàn bộ anh chị em đã tham gia hành trình Pha Luông vừa qua. Ngồi dựng video mà thực sự có cảm giác như trải qua hành trình đẹp đẽ này một lần nữa. Đến với chuyến đi mình thực sự không kì vọng quá nhiều mà chỉ muốn "tìm hiểu" xem tại sao mỗi lần người yêu mình đi chơi là "mất tích". Mình chủ đích đi để tìm ra lí do từ chối visa cho Tuấn Trần những lần tiếp theo, nhưng tiếc là đi vui quá nên lần sau thay vì từ chối thì sẽ đi cả nhà Một chuyến đi cho mình thấy hình ảnh của một người Thầy nghiêm khắc, tỉ mỉ, luôn không ngừng thúc đẩy học trò tiến về phía trước. Hình ảnh của những người cha, người mẹ văn minh, luôn tạo động lực và khích lệ những đứa con của mình không được bỏ cuộc dù chúng còn rất nhỏ. Hình ảnh của những người anh em sôi nổi, vui tươi, nhiệt huyệt và chân thành. Cảm ơn BTC đã rất tận tâm, chu đáo để chuẩn bị cho chuyến đi đầy đủ đủ nhất mặc dù ai cũng rất bận rộn với công việc cá nhân những ngày cuối năm. Cảm ơn mọi người vì đã cùng nhau đi qua 3 ngày với nhiều cung bậc cảm xúc nhưng đều chọn giữ lại những cảm xúc trong sạch và hạnh phúc. Giữ lại sự bao dung, sự thấu hiểu và tình yêu thương. Cảm ơn Thầy và clb đã là một phần quan trọng và chiếm phần lớn trong tuổi trẻ của người yêu mình. Để bây giờ, người đàn ông bên cạnh mình có thể không giỏi nhiều thứ nhưng chắc chắn là một người tử tế, kiên định và biết yêu thương. Hi vọng sau mỗi hành trình anh chị em sẽ đều được tái tạo năng lực tích cực và có thêm thật nhiều trải nghiệm, bài học, bồi đắp thêm vào hành trang cuộc sống của mình. Hi vọng Thanh Xuân sẽ tiếp tục phát triển và giữ những giá trị tinh thần đáng trân quý để cho các môn sinh tìm về kể cả khi vui, khi hạnh phúc hay khi cuộc đời khấp khởi có vùi dập mình đôi chút. Một đôi lời mình muốn nhắn nhủ tới các bạn trẻ, những người đang có đôi chút chênh vênh, đôi chút lắng lo với cuộc đời bộn bề ngoài kia là các em hãy cứ bình tĩnh mà sống. Giống như leo núi, ngay kể cả khi chúng ta ở cuối vực thì bước đi nào chẳng là bước đi lên. Hãy dịu dàng, hãy yêu thương chính bản thân mình. Vẫn một câu nói mà mình rất yêu "chúng ta đừng cố gắng đi tới tận cùng của sự thật, mà chỉ nên đi tới đoạn nào hạnh phúc mà thôi". Nhưng sự thật là Thanh Xuân rất hạnh phúc nên chúng ta hãy cứ đi tới tận cùng với nhau nhé. Hẹn gặp lại mọi người nếu lần sau còn được Thầy cho đi tiếp Thanks all Huyền Hạnh!
  6. Em chào Thầy ,em chào mọi người ạ em xin tự giới thiệu em tên là Trung biệt danh Trung bộ đội, sau đây là bài viết cảm nhận, tự sự của em về chuyến đi lần này lời văn câu chữ có hơi lủng củng mọi người thông cảm cho em nhé . Em xin chân thành cảm ơn ! "Yên Tử ngày trở về " . Sau 10 năm Thầy lại quay trở về đây lại tiếp tục dẫn đoàn, đoàn quân áo xanh về chốn linh thiêng, nói là 10 năm ngày trở về nhưng những anh em cũ từng đi 10 năm trước giờ chẳng có một ai ,tất cả mọi người đi chuyến này hoàn toàn mới ngoại trừ Thầy . Phải chăng đó là sự tiếp nối người cũ đi rồi nay đến người mới ,còn Thầy vẫn đó người dẫn đoàn , người lái đò , đưa những chuyến đò đầy yêu thương những cô cậu học trò còn ngây thơ vụng dại đi để trải nhiệm học hỏi những điều hay khám phá ,chinh phục những khó khăn thử thách mới để vượt qua giới hạn của bản thân , tìm hiểu và tưởng nhớ công ơn đến các bậc cổ thánh ,tiên hiền , anh hùng dân tộc của đất nước . Với Tôi chuyến đi này thật tuyệt vời , ngay từ khi biết dự định của Thầy trong lòng đã rất háo hức và mong chờ từng ngày để được đi . Rồi từng ngày trôi qua , ngày đi cũng chuẩn bị đến một loạt thử thách nho nhỏ đến với Tôi đó là những kí ức linh thiêng và tuyệt vời ban đầu đến . Đó là vào ngày thứ hai đầu tuần Tôi vào quán rửa xe và đã nhặt được một tờ 500 nghìn Tôi hỏi mọi người xung quanh có ai rơi tiền không để trả lại vì đây là một số tiền không nhỏ nhưng không ai bảo mất tôi để lại số điện thoại cho chú sửa xe nói với chú nếu ai bảo mất tiền chú gọi cháu , cháu sẽ đến gửi cho người ta , cả ngày hôm đó tôi chờ mãi mà không thấy cuộc gọi nào của chú sửa xe cả , lúc này trong đầu nghĩ phải chăng đây là ông trời ban cho . Rồi cách vài ngày trước khi đi bụng dạ tôi không hiểu vì sao cứ bị đi ngoài mấy hôm không hết ăn uống vẫn bình thường như mọi ngày mà làm sao cứ bị đi ngoài , trong đầu nghĩ cứ thế này thì có lẽ chuyến đi này chắc không tham gia được . Rồi trong đầu chợt suy nghĩ Yên Tử là chốn linh thiêng mình đến đấy lễ Phật chắc là trong cơ thể phải sạch sẽ thanh tịnh mới được . Cách hai ngày chuẩn bị đi Tôi bắt đầu ăn rau, ăn bánh mì , ăn cơm canh rau thanh đạm không dính níu gì đến dầu mỡ thịt cá để trong cơ thể thanh tịnh sạch sẽ và đúng như suy nghĩ của mình bụng dạ Tôi ổn định không còn đi ngoài nữa tinh thần thì hào hứng phấn chấn chuẩn bị mọi đồ dùng để đi . Cuối cùng sau bao ngày mong đợi ngày đi đã đến mọi người chúng Tôi ai cũng háo hức ,vui vẻ nói cười tay bắt mặt mừng gặp nhau tại cổng nhà văn hoá Quận Thanh Xuân nơi khởi nguồn và tập luyện của câu lạc bộ bao năm qua , nhưng do một số yếu tố giờ chúng tôi không còn tập ở đây nữa . Nhưng nơi đây vẫn là địa điểm tập chung mọi người cho tất cả các chuyến đi . Lần lượt từng người đến mang trong mình một tâm thế vui vẻ háo hức , nói cười vui vẻ , có người thì lại hơi sợ sệt và lo lắng liệu mình có vượt qua thử thách leo núi này không ? Rồi Thầy đến cả đoàn tập trung chụp ảnh trước cổng nhà văn hoá những nét vui tươi hớn hở, những ánh mắt nét mặt rạng rỡ rực sáng trong màn đêm Hà Nội , chụp ảnh xong cả đoàn bắt đầu lên xe . Thế là cả đoàn tạm biệt Hà Nội ồn ào và vội vã , chút bỏ mọi lo toan bộn bề của cuộc sống để tìm về chốn thanh bình linh thiêng Yên Tử . Vừa lên xe ổn định chỗ ngồi Gấm bắt đầu thông báo hôm nay là sinh nhật Ngọc Anh ( Na ) một bữa tiệc sinh nhật vui nhộn được tổ chức ngay trên xe , niềm vui và xúc động hiện lên trên khuôn mặt Na và đặc biệt nữa là bên cạnh cùng đón sinh nhật với Na là bạn gái Lâm Như từ Thành Phố Hồ Chí Minh bay ra Hà Nội để đi trải nhiệm cùng mọi người , khúc hát chúc mừng sinh nhật vang lên đôi bạn trẻ cùng bê bánh sinh nhật lên thổi nến tượng trưng vì trên xe không được đốt lửa cả đoàn cùng hát chúc mừng sau đó mọi người cùng nhau ăn bánh . Tiếp sau đó là một đêm nhạc hội sôi động bắt đầu. Trong xe là một không khí cực kì ấm ám và vui nhộn còn ngoài trời những cơn mưa rào chuyển mùa cứ rơi . Đấy Hà Nội tạm biệt chúng tôi thế đấy một cơn mưa rào nặng hạt , cơn mưa như chút sạch mọi lo âu , muộn phiền của cuộc sống , rửa trôi những hạt bụi trong tâm hồn để thân tâm mỗi người được trong sạch khi đến với Yên Tử . Những ca khúc về xứ Nghệ da diết và thân thương luôn được Tôi thể hiện trong những lần đi với mọi người , không hiểu tại sao tôi lại yêu quý mảnh đất nghĩa tình ấy thế , khúc ruột miền trung đất mình nghèo , người dân lam lũ cực khổ nhưng cũng chính cái khó khăn cực khổ ấy Đất miền trung đã sinh ra bao anh tài anh hùng dân tộc cho Đất Nước . Những ca khúc về tình yêu quê hương , tình yêu đôi lứa trữ tình vang lên , cũng với một vài ca khúc nhạc trẻ đã làm cho đêm nhạc hội kéo dài cho đến tận khi xe bắt đầu gần đến Yên Tử . Một không gian yên tĩnh tĩnh mịch hiện ra trước mắt , xe bắt đầu lên dốc những làn sương mờ hiện lên mờ mờ ảo ảo , trong làn sương mờ một chú Bò đứng ở bên đường như những xứ giả chào đón chúng tôi , đi thêm một đoạn nữa là hai Anh Trâu nghiêng nghiêng cặp sừng đón khách . Xe bắt đầu đến điểm dừng nghỉ dưới chân Yên Tử , xe đỗ trước của nhà nghỉ trọ . Yên Tử lại đón chào chúng tôi bằng một cơn mưa , một cơn mưa như là nước mắt của người mẹ vui mừng khi đàn con trở về cả đoàn nhanh chân xuống xe một số anh em con trai ra xe lấy đồ vào , cơn mưa to làm cho tôi và một số anh em hơi ướt một tí , cái không khí tĩnh mịch hơi se lạnh làm tôi nhớ lại những ngày còn trong quân ngũ khi hành quân diễn tập chiến đấu đêm mưa ngủ ngoài rừng . Mọi người mang đồ lên trên tầng sắp xếp đồ đạc rồi Thầy bảo pha trà mấy Thầy trò ngồi trò chuyện , có lẽ vì đi đường dài lên mấy chị em hơi mệt nên đi ngủ trước cùng mấy cậu thanh niên trẻ . Chỉ còn hơn chục thầy trò ngồi tâm sự, những câu chuyện lịch sử về các vị anh hùng dân tộc , về sự thanh cao , trung hiếu với đất nước , với dân tộc làm cho mọi người chú ý và lắng nghe quên đi cả mệt nhọc và buồn ngủ . Thời gian vẫn trôi câu chuyện vẫn tiếp diễn trời dần về sáng một vài anh em mệt quá lên ngủ trước chợp mắt một tý để lấy sức mai chinh phục thử thách , Thầy vẫn ngồi đó vẫn nghiêm trang ung dung tự tại giảng giải cho mọi người về những hiểu biết của mình , người nghe thì tập trung nuốt từng câu chữ, hai cô gái Trâm và Lâm Như dường như được gặp đúng thần tượng ngồi nghe một cách háo hức ánh mắt khuôn mặt rạng ngời . Những câu truyện về đạo đức cốt cách con người giúp chúng ta nhận biết được ai mới là quân tử ai là tiểu nhân , xưa nay nước mất nhà tan là cũng chỉ vì các bậc quân vương không biết nhìn người mà để cho gian thần xảo ngôn lộng quyền gây nhiều tai ương cho đất nước dân chúng phải phẫn uất , các bậc trung quân trọng thần thật lòng trung thành thì lại bị ghen ghét lời bỏ ngoài tai . Trời dần về sáng tiếng chim kêu gọi bày thánh thót bên sườn đồi đã báo hiệu ngày mới đến những đồi cây dần dần hiện lên trong lớp sương mai , mọi người kết thúc câu chuyện Thầy bảo lên gọi mọi người ở trên lầu dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng chuẩn bị lên đường . Lúc sau Tôi với Tư một người em vô cùng hiền lành và dễ mến, Tôi với cậu ấy cùng là lính đã trải qua quân ngũ lên mọi tác phong nhanh nhẹn hơn và cẩn thận hơn phong cách một quân nhân đã thấm nhuần trong chúng tôi từ bộ quần áo , ba lô, đôi giày đều là vật dụng tư trang của bộ đội . Lúc mọi người đang chuẩn bị đồ cá nhân chuẩn bị cho hành trình lên đỉnh Yên Tử Tôi với Tư hai anh em cùng ngồi gói xôi nóng do Trang Suzi đặt trước nhà hàng để ăn trưa trên đỉnh Yên Tử mỗi gói xôi như chất chứ bao tình cảm của chúng tôi dành cho mọi người , tùy vào lá chuối mà gói các phần to bé khác nhau để mọi người tự chọn cho phù hợp với sức của từng người . Gói xong đủ phần cho cả đoàn mà trong nồi vẫn còn khá nhiều tôi lấy bát làm hai bát rồi mời Thầy dùng bữa sáng xôi chay, trong lúc hai Thầy trò đang dùng bữa vui vẻ vì xôi nóng quá ngon thì có một đoàn khách đến thăm quan Yên Tử một số cô nhìn thấy xôi ngon quá liền hỏi định mua nhưng Tôi nói là xôi chúng tôi chuẩn bị để leo núi và vẫn còn nhiều mời các cô dùng , các cô phấn khởi xin dùng luôn vì các cô cũng là Phật tử ăn chay nên nhìn thấy xôi ngon muốn dùng , hai thầy trò trò chuyện vui vẻ với các cô là đoàn mình chuẩn bị leo Yên Tử lễ phật các Cô vui vẻ chúc cả đoàn leo núi mạnh khoẻ leo lên trên đỉnh . Tôi và Thầy cũng đáp lại chúc cả đoàn của Cô sức khoẻ nhiều may mắn lên đỉnh Thiêng Yên Tử . Rồi tất cả mọi người chuẩn bị xong tất cả ra sân tập chung theo từng hàng từng tổ được phân công các nhóm trưởng kiểm tra quân số nắm quân số tổ mình để giúp đỡ nhau trên chặng đường leo núi . Thầy phổ biến kế hoạch chúc mọi người mạnh khoẻ và ý chí quyết tâm không lùi bước cố gắng hết sức để lên được đỉnh Yên Tử . Tôi vừa lắng nghe vừa ngước lên nhìn lên trên đỉnh núi , đỉnh Yên Tử vẫn lấp ló trong mây mù, quãng đường từ dưới lên trên thật là dài tôi động viên mấy chị em là cố gắng quyết tâm thật cao hãy đi bằng ý chí để vượt qua giới hạn bản thân . Thật sự là khi nhìn lên trên đỉnh thì Tôi rất lo cho mấy chị em vì ngọn núi này quá cao . Những bước chân bắt đầu hành trình leo núi , cả đoàn cười nói hớn hở bước đi nói cười vui vẻ , cứ một đoạn cả đoàn lại dừng lại chụp ảnh để ghi lại những khoảnh khắc khung cảnh thiên nhiên vô cùng đẹp của Yên Tử phó nháy Phú đẹp trai hoạt động hết mình để chụp cho anh em . Bước vào Yên Tử là hai cột trụ cổng lớn được khắc câu đối những dòng chữ đã phai dần do nắng mưa của thời gian , qua cổng chúng tôi bước vào hành cung khu vực kiến trúc cung đình, qua bãi cỏ xanh thật đẹp như một sân vận động chúng tôi bước vào điện thờ đức Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông ngài ngồi toạ thiền Thầy bước gần đến di tượng và làm lễ kính cẩn chúng tôi đứng ngoài lễ theo, sau đó chúng tôi tiến tiếp đến chân Yên Tử , đến chân Yên Tử là phải qua suối giải oan tương truyền nơi đây các phi tần cung nữ của vua Trần Nhân Tông vì muốn ngài không đi tu đã quên sinh tự vẫn tại đây cả đoàn lại dừng lại Thầy thắp nén tâm khấn vái ở miếu nhỏ ven suối , thắp hương xong cả đoàn tiếp tục hành trình . Những bậc thang đầu tiên hiện lên trước mắt chúng tôi những bước chân từng bước từng bước vững trãi bắt đầu hành trình chinh phục những bậc thang Yên Tử, lên được một đoạn Tôi thấy có một đơn vị một đại đội lẻ đóng quân tại đây . Chắc họ được giao nhiệm vụ đóng quân ở đây để bảo vệ giữ gìn khu vực linh thiêng này . Những bậc thang ngày càng nhiều và cao hơn vòng vèo trên sườn núi những bước chân ngày càng nặng trĩu hơn mọi người leo chắc cũng hơi mệt nên cũng ít nói hơn còn tôi lúc này cũng cảm thấy hơi mệt balo đằng sau trĩu nặng khiến tôi tức vai và khó thở , tôi cố gắng hít thật sâu và thở đều đồng thời nhắc nhở mọi người cũng vậy và nhắc mọi người đi sát vào sườn trong núi không sợ mọi người mệt quá hoa mắt mà bị trượt ngã xuống vách núi . Hành trình vẫn tiếp tục tiếng chim kêu , tiếng gió thổi làm chúng tôi vui hơn và đỡ mệt nhọc hơn Yên Tử hôm nay chào đón chúng tôi bằng những cơn gió mát rượi thời tiết thật đẹp như ủng hộ vẫy chào đoàn quân áo xanh leo núi Tôi vẫn chú ý mọi người nhắc nhở động viên các bạn nữ cố gắng hít sâu thở đều bước chắc từng bước . Đường lên đỉnh vẫn còn xa mà sao bước chân nặng trĩu quá , gió vẫn rì rào thổi như khích lệ chúng tôi bước đến rừng Xích Tùng cổ thụ chúng tôi nghỉ một lát tận hưởng không khí trong lành thanh mát nơi đây . Hai bên đường những cây Xích Tùng khoảng 800 năm tuổi vẫn hiên ngang sừng sững bám chặt nơi đây để tận hưởng linh khí trời đất , trải qua sóng gió thời gian thăng trầm của lịch sử Xích Tùng vẫn đứng đó như vẫy chào các đoàn du khách, Phật tử đến đây qua nhiều thế kỉ . Đúng là cảnh đẹp thiên nhiên trời phú gió mát lồng đã làm cho chất thi sĩ trong tôi bừng lên tôi đọc mấy vần thơ : "Lối lên Yên Tử quanh quanh Xích Tùng cổ thụ lá Xanh vẫy chào Rừng cây gió thổi lao xao Gió như đưa lối ta vào cảnh tiên ." Được đứng nơi đây giữa đất trời hùng vĩ giữa rừng thiêng Yên Tử ta như bước vào cảnh tiên vậy , thế nên qua nhiều thế kỉ Yên Tử luôn là nơi các vị cao tăng chọn làm chốn tu hành . Nghỉ ngơi ngắm cảnh chụp ảnh một lúc cả đoàn tiếp tục di chuyển , những bước chân dần dần chậm hơn tất cả mọi người dường như cũng đã thấm mệt bắp chân căng hơn . Nhất là Nga , Hường , Vân các bạn đã rất mỏi nhưng thật tuyệt vời bên cạnh các em là những chàng trai vẫn miệt mài tận tình nâng đỡ dìu từng bước . Những bước chân vẫn tiếp tục tiến trước mắt tôi là một cô gái mảnh khảnh với tâm hồn trong trẻo em là Kim Ngân không ngờ em lại leo giỏi thế cứ phăng phăng tiến lên phía trước lúc đầu tôi cứ nghĩ là em sẽ khó có thể leo được nhưng với ý chí quyết tâm em đã leo rất giỏi . Dần dần đoàn chúng tôi cũng leo đến nới Chùa Đồng hiện ra trước mắt những đám mây từng đợt từng đợt bay qua mang sương gió của đất trời không gian trên đỉnh mờ mờ ảo ảo như là cảnh tiên , chúng tôi đang ở trên mây , đến đây mọi người ngồi nghỉ một lát rồi tất cả chuẩn bị võ phục trang nghiêm để tiến lên Chùa . Thay trang phục xong tất cả cùng tiến lên đến gần di tượng đức Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông di tượng đang được sơn sửa lại mọi người kính cẩn lễ rồi tiếp tục lên Chùa . Lên đến Chùa Đồng mây mù và gió thổi nhiều hơn mọi người để gọn đồ đạc rồi ra làm lễ cùng Thầy . Với Tôi lúc này thật xúc động khi khấn lễ ở đây . Những ước nguyện cho đất nước , những lời thành kính trước Đức Phật và bậc tiền nhân mong cho đất nước ngày càng vững bền và phồn thịnh mọi mong cầu cho bản thân chẳng còn khi đứng ở đây , không khí linh thiêng khi đứng giữa đất trời tâu bạch lòng mình mong muốn cho tương lai vận mệnh đất nước để cháu con được hưởng phúc muôn đời . Làm lễ xong mọi người chụp ảnh với Thầy và cùng nhau chụp ảnh lưu niệm lưu giữ lại những giây phút tuyệt vời này những nét mặt vui tươi xoá tan hết mệt nhọc của chặng đường leo núi . Chúc mừng mọi người đã vượt qua thử thách vượt qua giới hạn bản thân , bằng ý chí mạnh mẽ và sức mạnh tinh thần các bạn đã đến được đây nơi Đỉnh thiêng Yên Tử nơi giao hoà của đất trời . Chụp ảnh một lúc rồi mọi người nghỉ ngơi ăn trưa những gói xôi được mở ra thơm lừng ấm cúng những lá rong biển bọc ngoài ăn cùng với xôi thật tuyệt vời ai nấy đều ăn rất ngon và ăn hết phần của mình dùng xong bữa mọi người nằm chợp mắt tý còn Tôi vẫn ngồi đây , ngồi tận hưởng khí trời thanh tịnh ngồi nhắm mắt thiền để giao hoà cảm nhận với các bậc thánh nhân , mấy Thầy trò ngồi thiền một lúc lâu rồi sau đó cả đoàn lên lễ xin lộc rồi quay xuống núi . Lúc này đường xuống có vẻ là dễ dàng hơn và nhanh hơn khi leo lên . Cả đoàn ai cũng vui vì đã leo được lên đỉnh . Những bước chân lại tiếp tục hành trình . Xuống đến gần chân núi một cây rừng đã đổ chắn ngang đường khiến chúng tôi phải trèo qua nó để xuống núi , từng người từng người bước qua . Xuống đến chân núi Thầy cho mọi người dừng nghỉ tại suối giải mọi người rửa mặt mũi chân tay rồi ngâm chân chờ nhau xuống hết cả đoàn vui vẻ nói cười tươi vui , ở đây Thầy bắt đầu trò chơi ném đá té nước mọi người ùa theo té nước nhau và Thầy một mình không địch nổi lũ học trò tinh nghịch Thầy ướt sũng hết , khung cảnh thật là náo nhiệt như là hình ảnh ngày xưa các cung tần mỹ nữ chơi đùa với nhau . Đại chiến té nước xong cả đoàn bước xuống núi về nhà trọ , một số bạn vui chơi ở sân vận động cưỡi ngựa, bắn cung , bắn súng hơi đồ chơi và chụp ảnh . Tôi và một số anh em về nhà trọ tắm giặt trước . Trời dần tối mọi người quây quần bên mâm cơm nhà hàng chuẩn bị , mọi người dùng bữa rất ngon chắc tại vì leo núi mệt quá mất nhiều sức lên ăn gì cũng ngon ăn xong mọi người lên trên nghỉ ngơi một tý rồi lấy sức để thưởng thức đặc sản của câu lạc bộ Thanh Xuân một món ăn tinh thần không thể thiếu trong mọi chuyến đi đó là tâm sự thâu đêm . Màn đêm Yên Tử thật tĩnh mịch trong khi mọi người đang say xưa giấc nồng Tôi lại ra ngoài sân bãi đỗ xe đi lại ngắm bầu trời đêm Yên Tử , đứng ngắm Đỉnh thiêng Yên Tử loé sáng phập phùng theo các đám mây một cảnh tượng tuyệt đẹp , những vầng hào quang rực sáng giữa màn đêm Yên Tử, đi dạo một lúc Tôi quay trở lại nhà trọ ngồi chờ mợi người đến giờ để ăn đặc sản . Thời gian đã đến đúng 8 giờ mọi người tỉnh dậy ra rửa mặt Tôi xuống chuẩn bị trà nước để mọi người trò chuyện . Chủ đề hôm nay là: " Những biến cố , những biến chuyển của cuộc đời mỗi người" rồi từng người , từng người bộc bạch ra , ngồi nghe những tâm sự chia sẻ của mọi người Tôi cảm thấy rất xúc động và vô cùng khâm phục mọi người . Những tâm sự thầm kín nhất được kể ra , những giọt nước mắt đã rơi , những con người tưởng chừng rất mạnh mẽ nhưng bên trong họ là một tâm hồn giàu cảm xúc dễ xúc động , một cô gái hồn nhiên ngây thơ trong trẻo lại là một người mạnh mẽ . Một chàng trai được học đại học và chỉ còn một năm nữa lại quyết định bỏ học để đi làm . Những câu chuyện cứ tiếp diễn trong không gian tĩnh lặng của núi rừng Yên Tử chia sẻ đến người cuối cùng cũng là lúc trời đã sáng cả đoàn kết thúc rồi Thầy cho mọi người chợp mắt một lúc để tý còn tiếp tục hành trình đến đền thờ Thầy Chu Văn An . Tôi và Thầy , Nguyên ,Tư , gấm , anh Lâm , Lâm Như không ngủ mà xuống đi bộ quanh bãi đỗ xe , những bước chân chậm dãi bước đi từng bước trong không khí dịu mát dễ chịu . Lâm Như say xưa nói chuyện với thầy còn chúng tôi dảo bước theo sau Tôi vẫn thế vẫn cứ ngước nhìn Đỉnh thiêng Yên Tử mây mù che kín đỉnh từng đám từng đám . Từng đám mây vườn trên núi lúc này điều kì diệu xảy ra trong lúc ngắm nhìn mây trên núi Tôi đã nhìn thấy một đám mây hình đức Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông ngồi toạ thiền hiện lên cổ họng tôi cứng lại không gọi nói được ai không cầm được điện thoại chụp lại ảnh mà chỉ chắp tay cúi đầu đảnh lễ ngài , ngài vẫn ngồi đó toạ thiền sau một lúc thì bóng mây tan dần tôi không hiểu tại sao lúc đó không thể nào gọi được ai để cùng chiêm ngưỡng , Ngài đã hoá mây xuống tiễn biệt chúng tôi . Tiễn biệt chúng tôi Yên Tử mưa rào , mưa như níu kéo chúng tôi ở lại thêm chút nữa , bánh xe đã lăn cả đoàn tạm biệt Yên Tử để về Hải Dương đến đền thờ Thầy Chu Văn An. Xe đến đền Thầy lại là một cơn mưa , cơn mưa như chút sạch mọi tâm tư , mọi suy nghĩ để tâm trong sáng thắp hương Thầy . Thầy Chu Văn An một người thầy vĩ đại của muôn đời , người có công lao rất lớn đối với nền giáo dục nước ta vào thời Trần . Những triết lí lời dạy của thầy luôn là tấm gương sáng cho mọi thế hệ học trò , đến với Thầy trong lòng mỗi người đều nghiêng mình kính cẩn tôn trọng , sinh thời thầy rất coi trọng việc học nên khi thầy đỗ thái học sinh mà không ra làm quan mà ở nhà mở trường dậy học , thời bấy giờ trường lớp chỉ dành cho con nhà giầu , con vua quan , học sinh nghèo rất khó có thể được học hành đầy đủ . Học trò theo thầy học rất đông và nhiều người đỗ cao và giữ trọng trách cao trong triều đình ví như Phạm Sư Mạnh và Lê Quát . Đến đền thầy chúng tôi kính cẩn thắp tâm nhang tưởng nhớ thầy rồi ra xin chữ để được may mắn và mang tâm tư ước nguyện của mình . Trước khi đến đây Tôi đã cắt tóc để tóc trái đào kiểu tóc của học trò nhỏ ngày xưa để đến gặp thầy . Hôm nay học trò đến thắp hương thầy trong lòng vô cùng xúc động , đứng trước đền thầy lễ mà nước mắt tôi cứ trào ra , nước mắt tủi thẹn xấu hổ trước thầy . Mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa học tập đọc sách nhiều hơn nữa để trở thành người có ích cho xã hội . Thắp hương xong chúng tôi lên trên đỉnh núi thắp hương mộ thầy đường lên núi được lát gạch đá sạch đẹp , lối lên được bao phủ bởi rừng thông xanh lá , bước đến lưng chừng những hạt mưa đã rơi mọi người vẫn bước tiếp mặc cho mưa rơi ướt áo. Lúc này cảnh vật nơi đây thật trang nghiêm và yên bình Tôi lại đọc lẩm nhẩm mấy câu thơ : "Lối lên đỉnh núi Phượng Hoàng Thông xanh che lối lên trên mộ thầy Mưa rơi tý tách trên cây Mưa như chút sạch tâm đầynghĩ suy Để tâm trong sáng cao dầy Nghiêng mình kính cẩn lễ thầy Văn Trinh ." Lên đến mộ thầy mọi người quỳ xuống kính cẩn nghiêng mình đảnh lễ thắp hương sau đó mọi người di chuyển xuống giếng mắt phượng uống nước , những giọt nước trong lành và ngọt khiến ai cũng thích thú những giọt nước gột sạch tâm hồn mỗi người . Uống nước xong mọi người cùng nhau cúi trào thầy rồi xuống núi , mưa rơi nặng hạt hơn như muốn núi giữ chúng tôi lại . Nhưng đã đến giờ chúng tôi phải tạm biệt thầy tạm biệt núi Phượng Hoàng chúc thầy yên nghỉ mong thầy luôn phù hộ cho đất nước ta có nhiều hiền tài , nhân tài để giúp dân , giúp nước . Cả đoàn lên xe tiếp tục đến Côn Sơn viếng thăm đền Cụ Nguyễn Trãi vị anh hùng dân tộc danh nhân văn hoá thế giới có công lao to lớn trong công cuộc đấu tranh chống quân xâm lược nhà Minh và xây dựng cơ đồ cho nhà Hậu Lê . Công lao là thế ấy vậy mà lại bị lỗi hàm oan ngút trời phải chu di tam tộc . Xưa nay bậc trung thần nói lời ngay thẳng thì Vua không thích , những kẻ gian thần chỉ biết xua nịnh để rồi hãm hại người tài . Bậc quân vương mà không có con mắt tinh tường nhận biết phải trái thật giả thì đất nước sẽ lâm nguy gian thần lộng hành trung thần bị hãm hại thì chỉ có nước mất nhà tan . Bước đến đền thờ Cụ , Thầy dẫn mọi người đến thắp hương kính cẩn trước vong linh Cụ , tất cả đều nghiêng mình tiếc thương cho vị anh hùng dân tộc , hậu thế về sau mãi mãi khắc ghi công ơn của Cụ mong cụ phù hộ cho đất nước cho dân tộc bền vững muôn đời . Kết thúc chuyến đi mọi người ai cũng gặt hái được nhiều điều bổ ích , được hiểu biết hơn các vị anh hùng dân tộc đã cống hiến hết mình cho non sông . Thế hệ trẻ chúng ta phải nối tiếp truyền thống anh hùng cống hiến hết mình cho đất nước là những công dân có ích , xây dựng đất nước ngày càng to đẹp hơn vững bền đến muôn đời sau . Cuối cùng em xin chân thành cảm ơn Thầy đã cho chúng em một chuyến đi bổ ích và vô cùng ý nghĩa , cảm ơn Trang Suzi lo hậu cần , cảm ơn tất cả anh em đã tham gia chuyến đi này ạ . Môn sinh Quang Trung (Lam đai nhất)
  7. Những câu chuyện được chia sẻ, những nỗi niềm được nói ra - Lũng Vân 2023. Tiếp theo, điều ngọt ngào gì khiến tôi tìm kiếm ở Pha Luông 2024. Chúng tôi 21 người lớn, 4 trẻ em và Bơ bắt đầu di chuyển từ tờ mờ sáng sau chuyến xe đêm hướng Hà Nội - Sơn La. Những con dốc xuyên suốt dọc đường đi, hai bên đôi khi là ruộng ngô, đôi khi là vách đá hay con suối. Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp vài ngôi nhà gỗ, những chú chó thi nhau ra sủa, phá đi cái không gian tĩnh lặng của sớm mai. Sau gần 2 giờ đồng hồ đi bộ, chúng tôi tập kết tại một ngôi trường nhỏ - nơi hoạt động thiện nguyện sẽ diễn ra. Từ ngoài nhìn vào bên phải sân trường có một chiếc đu quay hình quả trứng trông khá lạ mắt, cạnh đấy có hai cái cầu trượt màu vàng với nhiều vệt xước, một trong hai chiếc có một vết rách lớn, nom có vẻ cần phải sửa chữa để các cháu vui chơi. Dần dần mấy chiếc xe máy khá thô sơ, chằn đằng sau, nhét đằng trước các bao tải, túi, bên trong là quần áo, cặp sách, thực phẩm..., những thứ này chúng tôi đã tập kết ở điểm xuống chuyến xe khách. Trên sân lúc này đã rất đông, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, bên ngoài cổng rất nhiều người dân đứng nhìn vào trong qua bức tường cao chừng một mét, thỉnh thoảng có tiếng xe máy chạy qua. Thú thực, tôi thích cái không khí của chuyến đi trước đó hơn, bên trong căn nhà sàn các cháu ngồi trật tự nghe chúng tôi hát, biểu diễn võ, cạnh cửa có một cụ bà ngồi vừa trông vào trong vừa cười, rồi một ít sách vở và ít bánh kẹo phát cho các cháu, thật nhẹ nhàng và ấm cúng. Lần này, nhiều quần áo, cặp sách được trao tặng đến các cháu và phụ huynh, nhiều tình cảm được gửi gắm từ miền xuôi lên miền núi cao hẻo lánh, từ người kinh đến người dân tộc, những người con chung một dòng máu Việt Nam. Sớm hôm sau, chúng tôi dậy sớm, ăn uống và chuẩn bị trước cho bữa trưa để bắt đầu leo đỉnh Pha Luông. Thầy bắt đầu lên tinh thần cho mọi người trong đoàn bằng những khẩu hiệu "bỏ cuộc, bỏ cuộc, bỏ cuộc; quay đầu, quay đầu, quay đầu...", sau một trận cười sảng khoái thì đoàn bắt đầu di chuyển. A Páo dẫn đường, ngay sau là Thầy, cuối cùng người chốt đoàn là a Tùng. Có một cái lán nhỏ trên đường lên đỉnh, không có tên nên tôi gọi nó là "lán quay xe", đây chỉ là đoạn khởi động của hành trình và những chuyến trước đó không ít người đã bỏ cuộc tại đây, khá là thuận lợi cho chúng tôi khi không có ai quay xe cả. Hướng về phía rừng xanh thẳm, Bơ háo hức len lỏi qua những bước chân của chúng tôi, rồi dừng lại, ngồi xuống và hướng mắt về nhóm người đi sau, đợi khi bị bắt kịp nó lại tiếp tục với cái dáng chạy loắt choắt, có vẻ nó nghĩ rằng mình đang đóng vai trò người dẫn đoàn chăng? Đường bắt đầu khó đi dần, những đoạn dốc, rồi dốc đứng, rồi cả đoạn dài toàn là dốc. Thỉnh thoảng tôi vẫn rướn nhìn lên phía trên và thấy bé Mi đang khóc, không biết mẹ nó nói gì mà nó lại miễn cưỡng tiếp tục đi, tất nhiên là vẫn cứ khóc. Mọi người cười đùa rôm rả, cũng lắm câu tôi nghe lỏm được và cười soái hết hàm, chẳng hạn như "không có slonpas đâu, dán tạm tờ 500k vào cho đỡ đau nhé", "mọi người ơi, cứt, cứt nữa, cứt tiếp đấy"...Tôi thì thích ngắm cảnh vật xung quanh hơn.Ven đường đi, những hòn đá bám đầy rêu xanh và dương xỉ, những cây tre thân chỉ bằng ngón tay nhưng lá dài cả hai gang tay, những thân cây màu xanh xám có loang những ô trắng cao vút đâm xuyên qua tán rừng, đôi khi là là những thân cây khúc khuỷu già nua trông như nó đã ở đây cả nghìn năm vậy. Lúc này tâm hồn trở nên thuần khiết, đầu óc thật an lành, đúng là Mùa đông dễ làm cho chúng ta hạnh phúc, còn màu xanh có thể chữa lành mọi thứ. Tôi thều thào ngồi xuống trên con dốc để nghỉ ngơi cùng mọi người, phía dưới xa con dốc là dáng đi bấp bênh của chị Hạnh, từng bước chậm chạp, chồng chị ta đang cầm máy ảnh cạnh tôi. Trông cũng tội, mọi người vẫn ngồi im đợi, bỗng thầy hét lớn "Huyền Hạnh!, hai ba, Huyền Hạnh!" Mặc kệ chuyện tránh gọi lớn tên ai đó trong rừng chúng tôi đồng thanh hét lớn "Huyền Hạnh, lên đỉnh, Huyền Hạnh, lên đỉnh..." vừa hét lớn vừa phì cười, trong một thoáng tôi thấy da mình co rúm lại, mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn. Đâu phải cứ ngọn núi nào cao nhất mới gọi là đỉnh, chẳng phải chúng ta vừa vượt qua một ngọn núi cao hay sao, ngọn núi của sự đoàn kết, của lòng dũng cảm. Hãy nhớ nhé, mỗi lần muốn bỏ cuộc nhưng rồi vẫn tiếp tục, mỗi lần đau chân tập tễnh nhưng vẫn tiến về phía trước là chúng la đã vượt qua một đỉnh núi rồi đấy. Trên đỉnh Pha Luông, gió thổi những làn mây lành lạnh lướt qua chúng tôi, tất cả mọi người đã thay đồ và mặc vào bộ võ phục. Bên cạnh vực sâu, bó hoa cúc vàng được cắm trên khóm cỏ, tôi có kê hai hòn đá để vững chãi hơn, bên cạnh là hai gói bánh và những quả quýt đặt lên trên. Mọi người xếp thành hàng, chân trần, yên lặng, thầy thắp hương và bắt đầu nói gì đó, tôi nghe rất rõ, cảm xúc thật khó tả, thứ gì đó đang nén trong lòng tôi và muốn bật tung ra. Không hề như trong những lần ở đền, chùa mọi người vẫn cầu xin tiền tài, sức khỏe cho mình hay người thân. Giữa đất trời, gió và mây, những con người đang chắp tay cầu nguyện kia như được gần với thần linh, với tổ tiên nhất, những lời nguyện cho đất nước, cho dân tộc Việt Nam của Thầy như đang được lắng nghe và tiếp nhận, chân thành và gần gũi, mạnh mẽ và đầy quyết tâm như con đường của Vovinam Việt võ đạo. Bây giờ đã gần đến thời khắc giao thoa của năm dương lịch 2023-2024, chúng tôi đã xuống núi và về đến chỗ nghỉ lúc chạng vạng tối. Đúng 0h00 ngày 1/1/2024, pháo hoa nổ, mọi người đi vòng quanh đống lửa bắt tay và gửi lời chúc mừng đến nhau thật xôm xả. Tất nhiên rồi, đêm đặc biệt chỉ có ở Vovinam Thanh Xuân, những mảnh chuyện trong cuộc sống hằng ngày, những trải nghiệm của chuyến đi, chúng tôi sẽ trải lòng với nhau suốt đêm. Tôi ngồi nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại nhớ ra là mình phải lấy nước nóng cho vào ấm trà, rồi lại ngay ngắn ngồi vào, quanh bếp lửa, anh Tuấn, anh Tùng, Nga, Phương, Hằng, MC Thực đã kể những câu chuyện của mình. Rồi thầy nói, đến Quyết, tất nhiên rồi, bao nhiêu cảm xúc đang nhảy tung tăng trong lòng tôi đây. Tôi kể lại từ chuyện ngắm nhìn rừng núi, cỏ cây cho đến cảm xúc khi làm lễ cùng mọi người trên đỉnh, từ chuyện năng lượng của chị Quyên nhiều như nước sông Đà cho đến thầy phàn nàn mọi người tắm lâu tắm chậm. Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ một vài câu hài hước để mọi người phá lên cười. Lần này tôi đã quyết định kể câu chuyện sâu trong lòng mình. "Em đã từng chân đất, đầu trần đội mưa tầm tã đi bộ từ chỗ làm về nhà." Rồi tôi cố nói tiếp nhưng bị chặn đứng ngay cổ họng, xương quai hàm cứng ngắt. Tôi cứ nghĩ rằng những cảm xúc lúc xưa đã bị khóa lại, nguội lạnh vì đã được bao bọc bởi lớp băng vĩnh cửu nhưng có lẽ không phải vậy. Tôi dám nói ra tại đây bởi khi nghe câu chuyện về áp lực công việc và cuộc sống từ mọi người, tôi muốn nói rằng những thứ đó chả là gì cả so với thứ tôi đã trải qua, vì vậy bạn hãy nhìn và coi những áp lực hiện tại của bạn một cách nhẹ nhàng, để vượt qua, để vui vẻ, để yêu cuộc sống hơn. Uống một ngụm trà, tôi cố cất giọng tiếp nhưng vẫn không được, hơi khom người về phía trước, tay trái chống lên đùi, bàn tay chống vào cằm, cuối cùng thì cũng gặng giọng nói được thêm một chút, tạm coi là xong câu chuyện của mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn, thì ra tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ, vẫn không làm chủ được cảm giác đó. Rồi những câu chuyện đầy tiếng cười của Toán, lửa bắt đầu nhỏ dần, người bắt đầu thưa, chỉ còn lại phân nửa, có lẽ mọi người mệt quá nên đã chợp mắt trên gác rồi. Những câu chuyện sau cùng của các anh chị, những người có nhiều kinh nghiệm, đầy rẫy vấp ngã và thành công, thẳng thắn và sâu sắc, đi vào nhiều vấn đề dễ mắc phải của thế hệ trẻ. Nhưng tiếc rằng không phải tất cả mọi người đều được nghe, đêm nay thật không trọn vẹn. Ngọn lửa bắt đầu tàn, những câu chuyện cũng kết thúc, khoảng 6h sáng tôi leo lên gác tranh thủ đặt lưng một chút, các anh chị vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cùng những người vừa ngủ dậy. 30 phút sau chúng tôi ăn sáng. Tôi, Thực và Thoại pha chung một bát to, 3 gói mì tôm và đầy ắp giò heo. Tiếp tục hành trình đi bộ quay trở về chỗ xe khách, vẫn những con đường dốc, trời nắng, đi được một lúc thì da mặt tôi như bị thô ráp, nóng ran. Có vẻ như không cần nhưng tôi vẫn đi sau vài bạn nữ, luôn sẵn sàng để có thể giúp đỡ, ai cũng mệt, Bơ cũng không còn thoăn thoắt và háo hức như lúc leo đỉnh nữa. Chiếc xe bon bon chạy giữa trời nắng, trên xe nhiều người đã cạn hết năng lượng, nước sông Đà đôi lúc cũng chảy chậm rãi, yên lặng, mọi người đê mê chợp mắt cho đến lúc xe dừng ở Bản Lác. Đói và mệt rã người, nồi lẩu ngon nhất từ đầu năm đến giờ, tôi ăn đến khi thay nước và thay cả bình ga. Ăn uống no say xong, chúng tôi tôi tổng kết chuyến đi để về Hà Nội. Mọi thứ diễn ra khá bất ngờ, Thầy nghiêm túc, phê bình những người đã bỏ ngang buổi chia sẻ đêm hôm trước. Rõ ràng những người ở lại sau cùng đêm hôm trước có cảm giác không được tôn trọng, tôi cũng có một chút cảm giác như vậy. Những lời xin lỗi được nói ra, người Thầy lúc nãy nghiêm nghị giờ thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu bông đùa để làm dịu không khí, có lẽ Thầy đã tha thứ cho học trò của mình trước lúc ông trách móc, hoặc Thầy chưa hề trách móc những đứa con của mình, bởi tuổi trẻ ai chẳng có sai lầm, điều quan trọng là nhận diện được sai lầm đó để không phạm phải nó thêm lần nào nữa. Vậy thì hãy tiếp tục câu chuyện đêm khuya nhé, không ai sẽ bị bỏ quên, không ai sẽ bị bỏ lại phía sau cả. Vợ chồng anh Trường, chị Quyên, rồi những giọt nước mắt chị Huyền Hạnh, những câu chuyện của các anh chị để thấy được thế hệ trẻ chúng ta cần phải làm gì để tiến bộ, làm gì để những chuyến đi, những trải nghiệm sẽ là động lực là kiến thức giúp đỡ chúng ta trong cuộc sống, và để thấy hậu phương của Thầy, của a Tuấn đã phải hi sinh những gì, Thầy đã bao dung, dốc tâm sức với chúng ta ra sao. Rồi những đứa con Thanh Xuân sẽ là người tử tế. Em rất là cám ơn đến những chia sẻ của a Trường, hai chị Hạnh, chị Quyên dành cho chúng em - những người trẻ. Em vẫn nhớ câu của anh chị, lúa chín thì cúi đầu, nhưng lúa non thì phải đâm thẳng, mạnh mẽ vươn lên, để thấy được mặt trời, để người ta thấy được mình. Những người trẻ chúng ta phải có kiến thức, phải có sự tự tin, có quan điểm của riêng mình, mạnh mẽ, không nên máy móc, rập khuôn. Về những góp ý của các anh chị cho thầy thì em cũng thấy khá hợp lý. Tuy nhiên như thầy đã nói Thanh Xuân chúng ta, già có, trẻ có, sinh viên, người đi làm, trình độ nhận thức khác nhau. Em nghĩ rằng những chuyến đi như này không phải là đi chơi, mà còn hơn cả đi chơi, chúng ta đi trải nghiệm những nơi đẹp, làm những điều tốt. Chúng ta không chỉ đi một mình, hai mình mà hơn cả thế chúng ta đi với bộ lạc của mình. Về "Chia sẻ đêm khuya", em vẫn mong nó được tự nhiên nhất có thể, nơi mà mọi người thay vì "ngại, khó chịu" thì hãy là "muốn" được chia sẻ. Thay vì "khuôn phép" thì hãy là "mở", liệu tiết sắp tới có bài kiểm tra thì những giờ ra chơi trước đó tụi trẻ có hồn nhiên vui chơi, đùa giỡn hay là chúng lại lo lắng, sợ sệt, bồn chồn. Em vẫn tin tưởng là Thầy sẽ căn đủ liều lượng để mỗi chuyến đi là những trải nghiệm vui, bổ, khỏe. Môn sinh Trần Ngọc Quyết (Lam đai)
  8. 17/4/2024 CLB Vovinam Thanh xuân tròn 18 năm. Đây là những hình ảnh cho buổi sinh nhật trên núi Kim Bôi, Hòa Bình. VIDEO_DOWNLOAD_1713783977168_1722845553917.mp4
  9. Để ôn lại những kỷ niệm đã qua, làm thành ''thước phim quay chậm'' từ khi mới thành lập tới nay được lưu giữ lại lâu ngày hình ảnh CLB, và để anh em mới đang tập luyện tại CLB hình dung qua những năm tháng đã qua, anh em cũ, mới có ảnh gửi lên đây nhé.
  10. CLB Vovinam Thanh Xuân đã có truyền thống leo núi dã ngoại ngay từ khi mới thành lập tháng 4/2006. Với mục đích rèn luyện thể lực và gắn kết các thành viên với nhau ngoài sân tập để có thể hỗ trợ nhau trong cuộc sống, chúng ta hay tổ chức leo núi hàng tháng trong những năm đầu. Phương tiện đi lại khi đó là xe đạp. Địa điểm hay được chọn là Chùa Trầm, phía sau có ngọn núi nho nho vừa tầm cho anh em leo lên ngắm cảnh và hàn huyên. Đến nay, sau 18 năm thành lập và duy trì, hoạt động đó vẫn luôn song hành với việc tập luyện tại CLB chúng ta.
  11. Trong khuôn khổ HKPĐ diễn ra tại Hải Phòng, (29/7-6/8) Phòng Đào tạo Võ thuật - Vovinam Digital đã đến gặp Võ Sư Chánh Chưởng Quản Môn Phái Vovinam - Việt Võ Đạo - Thầy Trần Văn Mỹ để phỏng vấn làm tư liệu về Thầy và đặt những câu hỏi về hướng phát triển tiếp theo trong môn phái. Trân trọng cảm ơn Thầy đã sắp xếp thời gian tiếp chuyện chúng con! Nghiêm lễ - Lễ!
×
×
  • Create New...