Jump to content

Lũng Vân 6/2023, chuyến đi của sự "Trở về" - P1


Ha Ta

Bài viết được đề xuất

Em xin được chia sẻ lại những trải nghiệm và kỉ niệm đã có trong chuyến đi ạ

"Lũng Vân 6/2023

Em chào Thầy và các anh chị em đồng môn

Lại là em, Hà tamy vừa trở về sau chuyến đi và có 1 chút cảm xúc xen lẫn nhau và những suy nghĩ còn đọng lại

Lũng Vân 2020 là chuyến đi đầu tiên em được tham gia cùng với CLB. Lần đó em đã sáng bừng con mắt, như chiếc đũa thần gõ vào đầu cái Hà đang nhiều tiêu cực, rất ít nói bỗng biến thành “tao mi” tươi tỉnh, hoà đồng hơn. Có thể vì sự choáng ngợp về cảnh vật và trải nghiệm thích thú khi đi phượt đêm mà em gần như không nhớ nổi chi tiết những gì đã xảy ra sau đó. Nhưng em lại nhớ như in hình ảnh buổi tâm sự thâu đêm, lúc đó em cũng vì quá phấn khích mà quên hết cả sự rụt rè, nói không ngừng về tất cả những điều em được trải nghiệm, như kiểu mình phải cho cái cảm xúc này được bộc lộ hết ra vậy. Từ đó trở đi là anh em không còn thấy em rụt rè lúc nào nữa!

Năm nay em được đọc về chủ đề mà Thầy viết trước chuyến đi, sự “trở về” mà em luôn cố gắng nằm lòng để suy ngẫm khi mình làm bất cứ việc gì, quan sát thứ gì, lắng nghe âm thanh xung quanh.

Trở về, là để nghỉ ngơi, thư giãn, tạm buông đi những gánh nặng và trách nhiệm trong cuộc sống, những tư tưởng trong công việc, của nếp ngày qua ngày. Không cần phải gắng gồng, để mình được tự do hơn chút, quay lại lắng nghe bản thân, quan sát những gì xảy ra bên trong. Để cho mình được hồn nhiên, ăn chơi mệt nghỉ, làm thế em thấy mình cứ sáng trong dần lên, nhẹ cả tấm lòng, như được thanh lọc và chữa lành vậy. Bỗng 1 lúc đang đi bộ cùng Thầy và cả đoàn em bỗng thấy mình cũng là 1 người rất đáng quý đó chứ, thấy trân trọng mình hơn, và trân quý một tình yêu rộng lớn bên trong vẫn chờ em mở ra và bước vào.

Tour guide là Thầy mà em cứ cười ko nhặt được mồm. Cả chiều leo 2 quả đồi mà anh em trong đoàn cứ như hổ về núi, người mệt người sung sức nhưng ai cũng cười muốn rụng rốn. Kiểu như “ơ nhà kia hay nhỉ ở trên nóc (đỉnh đồi)”, “hay người ta gọi là nóc nhà” há há. Nhung thì như cô bé trở về tuổi thơ, nhặt hết hoa này đến hoa khác, Gấm thì nhắm mấy cây ngải cứu để về rán trứng, em nhặt được 1 cây măng con xinh xẻo thì thấy mình bắt đầu giống con gấu trúc rồi đấy nhưng lại rất hạnh phúc. Những lúc thế này thì còn đâu những lo lắng, vì toàn bận thở bận cười bận nghịch với sợ vắt.

Khi đỉnh đồi đã hiện ra trước mắt, 1 bờ đất khá bằng phẳng có những con bò đang gặm cỏ nhưng kỳ lạ là không có 1 bãi phân bò nào. Thầy ngồi xuống và cả đoàn cũng ngồi cùng Thầy. Lúc nhắm mắt và khi mọi tiếng nói cười đã tắt, em bỗng thấy 1 sự tĩnh lặng bao trùm như chúng ta chưa hề có mặt tại đây. Sự tĩnh lặng trước đây đã vậy, sau này cũng sẽ vậy, không phụ thuộc vào chúng ta, núi rừng và thiên nhiên ôm trọn lấy mình trong sự tĩnh lặng ấy. Cảm giác lúc này của em là nó hơn cả gia đình, hơn cả nhà, em cũng khó diễn tả.

Mở mắt và đứng dậy ra về khi trời đã giỏ vài giọt mưa và có tiếng sấm nhẹ. Em cầm lấy cây măng nhỏ rồi bật nhảy tắt xuống 1 đoạn bắt trước Thầy thấy cũng ổn phết ạ. Trên đường xuống thì đã xuất hiện 2 té thủ mà em thì cũng tí nữa trở thành người thứ 3.

Mưa ngày càng dày và nặng hạt hơn, ướt dần quần áo cho đến lúc ướt sạch sành sanh. Mưa làm đôi chân ai cũng bước đi nhanh hơn bởi vì không cần phải tránh bùn hay vũng nước làm gì nữa. Thật là đã bởi sự mát mẻ và gột rửa này. Một đoàn người đi giữa cánh đồng mưa như trút nước, các cô bác dân làng đứng trong nhà vừa nhìn vừa cười, mình cũng cười tít.

Tưởng rằng về đến nhà là xong, nhưng không, ở Thanh Xuân thì cuộc chơi vẫn chưa tới hồi kết. Tiếp theo em được sáng mắt bởi màn chụp ảnh dưới mưa của chị Quyên và ngẫu hứng quyền của Thầy. Rồi em nhận ra đó chính là cách làm của Thanh Xuân, đón nhận thử thách và biến nó trở thành những kỷ niệm không bao giờ quên.

Vừa về thấy Trang và Phú chạy ùa ra làm em rất vui, chắc 2 bạn đang mong mỏi lắm rồi, muốn được ướt cùng mọi người lắm rồi. Chắc rằng sau chuyến đi này em sẽ ko cần phải chạy trốn khỏi những cơn mưa nữa, bởi vì ngay lúc này cơn mưa rào đã trở thành kỷ niệm của chúng ta, đã là 1 phần của chúng ta, là tinh thần Thanh Xuân tràn đầy sức trẻ, sống hết mình vì mình và vì người khác.

Giờ nghĩ lại thấy cảnh ngồi chờ nhau thay phiên tắm thật hay, sao lúc đó em ko thấy hay như thế nhỉ? Rồi cả bữa lẩu tối đó, Thầy đã nói với em 1 câu quan trọng làm em rất biết ơn, và cả câu chuyện cùng cảm xúc mà chị Quyên đã nói với em và Gấm trong bữa ăn nữa. Không có điều gì xảy ra trong chuyến đi là vô nghĩa cả, với em thì từng trải nghiệm đều thật quý giá và tươi đẹp. Ngay cả hàng dài quần áo mà cái nào nhìn cũng như cái nào, treo lặng im dưới mái hiên nhà mà ngoài trời thì mưa tầm tã.

Vòng tròn ấm đúng đêm hôm ấy, em không cảm thấy áp lực như mọi khi về việc chia sẻ nữa, vì đang được trở về mà, được nghỉ ngơi nên mình cứ chill chill thôi. Có tiếng cười, có cả tiếng khóc, tiếng mưa và thật nhiều tiếng lòng được cất lên trong không gian yên tĩnh, an toàn và ấm cúng. Lại 1 lần nữa em thấy giá trị và trân quý mình hơn, khi thấy mình có vẻ đang tiến bộ đấy, và câu chuyện của mình có thể truyền cảm hứng và chạm đến trái tim của ai đó. “Sống, sống vì mình và sống vì người khác” hay “sống 1 cuộc đời ý nghĩa và sống thật hạnh phúc”, chúng đều là 1 phải ko ạ? Và 1 lần nữa em lại được đánh thức về tâm nguyện từ ngày xưa của bản thân, một lòng muốn vơi đi nỗi nhọc nhằn của người khác để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Buổi tặng quà cho các bé cũng phải đậm chất Vovinam Thanh Xuân mới được. Nếu em là 1 em bé trong ngày hôm đó em cũng rất vui, vừa được ăn vừa được quà lại còn được xem múa võ. Vì biết đâu rằng trong những đôi mắt trẻ thơ ấy sẽ có 1 cô Nhung, 1 chú Khang hay 1 chú Tư của tương lai (viết đến đây em lại nghĩ ko biết có bé nào giống cô Hà không nhỉ haha)

Tạm biệt núi rừng để cả đoàn trở về Hà Nội. Trời bỗng nắng đẹp và con đường trở nên khô ráo. Đi qua từng khúc cua, lướt qua từng quả đồi, em cảm thấy tiếc nuối lắm, như kẻ đi người ở lại. Cố ngoái nhìn những cảnh vật, hưởng thụ nốt cái không khí trong lành này, thầm tạm biệt mảnh đất nơi con người sống hoà hợp với thiên nhiên, những nét hiền dịu và sự chăm sóc tận tình như người nhà mà gia đình chú Hải dành cho cả đoàn. Nhà có bà đã già, cũng có em bé nhỏ, căn bếp củi và dốc sau vườn có cây đào, gà mẹ và gà con đang kiếm ăn, thật yên bình và dễ chịu.

Chuyến đi nếu khép lại như vậy thì thật là đẹp. Nhưng không, nó vẫn chưa đến hồi kết thúc. Khi bắt đầu cảm thấy não mình rung lên, tiếng động cơ xe gầm rầm, m.ô.n.g bắt đầu không chạm yên là em đã thấy có gì ko ổn rồi. Sao Thầy đi nhanh thế, mắt cố nhìn theo xe Thầy dẫn đoàn mà trông Thầy vẫn bình thản thế. Nỗi sợ dâng lên tột cùng làm em chỉ muốn dừng ngay việc này lại, nhưng bất lực, chỉ biết tay nắm chặt tay ngồi cam chịu. Ngó lên thấy 80 mà chỉ biết câm nín, mình sắp gặp Thượng đế rồi sao, cảm giác gì đó mong manh như 1 sợi chỉ như kiểu 1 cánh lông hồng cũng có thể khiến em đăng xuất lúc này. Lúc dừng đèn đỏ Thầy còn thả like cho anh em, hỏi chấm, em vừa sợ xanh mặt mà Thầy lại còn thả like. Không được rồi, mình phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này, về “bộ tộc” này, lúc ấy ấm ức quá em còn ko buồn quay sang nhìn mặt Thầy nữa. Đúng là đến lúc về rồi mà Thầy vẫn ko quên làm cho bọn em sáng mắt ra mà . Gấm thì phấn khích quá rồi, em thì hờn dỗi ngồi sau, hay là mình “yêu nhầm người” rồi chăng. Đến lúc dừng xe để tạm chia tay cả đoàn, chân chạm đất thì em mới bình tĩnh hơn, lái xe cũng bay toàn 50,60 mà bình thường có bao giờ em lái quá 40 đâu

Quả thật lúc này em phục Thầy sát đất ạ

Em chỉ biết cảm ơn Thầy và anh em đã cho em 1 chuyến đi thật ý nghĩa cùng những cú sốc đầu đời mà cú sốc nào cũng như cú sốc đầu đời.

Vậy là quá đủ và có chút dông dài, mình nên dừng lại thôi. Một chuyến đi nhiều cảm xúc như Thầy nói, nhiều trải nghiệm như anh Tuấn Suke nói. Những gương mặt Thanh Xuân mà em sẽ nhớ mãi!

Em chúc Thầy và anh em luôn nhiều sức khỏe

Chúc cho tinh thần Thanh Xuân mãi đỉnh và nuôi dưỡng những thế hệ trẻ giàu thể chất, mạnh tinh thần cùng một trái tim từ ái, yêu thương!

Nghiêm! Nghiêm lễ! Lễ

Hà tamy"

355108942_3196244797340685_20544215504905217_n.jpg

355133682_3196244717340693_3955563812384296597_n.jpg

354971704_3196244977340667_1213895535647199793_n.jpg

Link to comment
Chia sẻ trên các trang web khác

×
×
  • Create New...