Jump to content

Là Bài Ca Cho Tôi - chuyến đi Fansipan của Thiểm Lê


Tuan Tran

Bài viết được đề xuất

Cũng có kha khá chuyến đi cùng anh em Thanh Xuân. Chuyến đi nào cũng đặc biệt, cũng đáng nhớ, cũng làm tôi lớn hơn dù chiều cao vẫn ổn định.:). Chẳng biết còn khi nào nữa, nhưng lần này đi đã trở thành hồi ức tươi đẹp trong tâm trí tôi và mỗi thành viên.

WP_20161007_06_24_41_Pro.thumb.jpg.1c8686cd9c93eafa3d0334603912deaf.jpg

Từ trên cao Fansipan ngắm lại quá khứ, tôi thấy tôi cái buổi sáng hôm ấy, thứ 6 ngày 7 tháng 10. Những bậc thang cuối cùng, tôi chẳng biết đâu là tay, đâu là chân, vì tôi bò lên bằng cả bốn cái. Có người trông thấy dáng bộ của tôi rất buồn cười, nhưng những người đi cùng tôi lại khích lệ từng bước. Cái ba lô con cóc vẫn còn tới 5,6 kg khiến tình yêu của trái đất đặt lên người tôi lớn lao hơn, tới mức muốn ôm ghì tôi xuống. Người em Mai Trung Hiếu băng xuống, ôm luôn con cóc cụ(đi mượn) của tôi mà chạy lên, giải phóng cái lưng tôi, khiến tôi cảm động mà “đi” lên tới cùng, tôi biết ai cũng mệt, nhưng mà tôi không cản nổi cái sự quan tâm chia sẻ của mọi người.:) cái đầu gối phải nó không nghe lời tôi, con đường đi tới cái chóp tam giác nó không như hình dung của tôi. Thế mà tôi cũng đã ở đó.

Từ trạm dừng chân 2800m độ cao, 4h sáng, chúng tôi đã hò nhau dậy, nai nịt áo ấm, đồ đoàn. Đánh răng bằng cái nước muốn đóng băng miệng lưỡi, ăn sáng bằng mấy miếng lương khô mà giờ đây có nhắc cũng lại làm anh em đau dạ, hay phomai nuốt cũng nghẹn. Rồi 5 h chúng tôi mò mẫm đi lên. Có nguồn sáng gì thì dùng cái đó, từng tiếng nhắc nhở nhau chỗ nào trơn trượt chỗ nào dốc cao, tiếng thở chỉ có bản thân mình nghe được,…

Đi tới lúc bình minh, đoạn đường chỉ dốc lên nhưng không quá nguy hiểm. Năng lượng mới hồi lại sau giấc chập chờn đã bị hút sạch. Chỗ chân cột điện cao thế, mọi người cùng dừng lại bổ sung nước và chiều chuộng cái bụng bằng socola…

Nhìn con đường xuống vực trơn tuột, mỗi bước chân đều phải e dè. Chúng tôi đi xuống hơn 100m, rồi lại leo lên, vắt ngang những sườn đá, những rễ cây nhẵn đi vì dấu tay, chân của những người đã đi qua. Chúng tôi bám những chiếc thang sắt, những thanh vịn rung rung. Cái sợi dây thừng như chiếc cầu dây nối bầu trời trên cao và suối vàng dưới chân vực thẳm. Tôi không biết mọi người thế nào, chứ tôi cứ căng não ra mà đi, nhỡ có làm sao thì lại khổ cả đoàn, nên là, chỗ nào đẹp tôi cũng tranh thủ ngắm, và lướt qua là nhớ hết, tôi không ghi lại bằng phương tiện khác được nhiều cái hay ho, thú vị và ngoạn mục mà tôi nhìn thấy. Nhưng tôi ghi lại trong đầu những tiếng cổ động đồng đội cố lên, những cánh tay dang ra muốn ôm đỡ những người yếu hơn, những nét mặt lo lắng, căng thẳng phía sau tôi, những tiếng cười vui vẻ, truyền tay nhau cái kẹo, chai nước, chúng tôi dìu dắt nhau đi lên.

Buổi tối thứ 5, tôi với chị Kate Nguyen chui vào cái gian bếp vừa khói vừa tối, cũng may đồ ăn nấu sẵn, còn cái món rau luộc thôi. Rửa rau bằng nước lạnh như nước đá, xào lại món thịt rang, chia dưa góp, mượn bát đũa, ra được ba mâm cơm, chưa hết cơm đồ ăn đã sạch sành sanh!!!

Xong xuôi, Thầy và chúng tôi ngồi đúc kết lại một ngày đường đã qua. Cánh nữ được tuyên dương, chuyện, nhưng đường còn xa mà! Cái anh HDV Cường sau một ngày đi bằng ý chí vì chẳng may lật cổ chân, lúc này cũng cười lại được, và đi ngủ sớm. Vài trong số Thầy trò kéo nhau ra giữa giời lạnh, uống trà gì mà ông kia biết, tựa lưng nhau cho ấm, ngửa cổ ngắm bầu trời sao đẹp nhất 26 năm của tôi, có ánh sao băng, tuy biết nó có khi chỉ là hòn đá vừa lóe sáng khi lao đầu vào khí quyển, cơ mà nó vẫn cứ mê hoặc mấy đứa ẩm ương như mình.

Trước khi lên tới trạm 2800 này, chúng tôi từ trạm 2200m đi lên, vài cái thang sắt thẳng đứng, con đường nằm giữa sống lưng những ngọn núi, nơi xuất hiện vài yêu quái ngoại quốc xinh đẹp mà lại mạnh nữa,có một bên lan can bằng bê tông đổ hình thân tre, công cụ hỗ trợ cho chúng tôi bám vào mà đu cả người lên khi chân không còn sức lực. Cả đoàn có chụp choẹt vài cái ảnh, bởi vì phong cảnh ngây ngất ở chỗ này khiến ai cũng mê mẩn.Có một đoạn là vách đứng lao xuống, từng người một đi xuống trong lo âu của người khác, rồi lại leo vách đi lên, leo qua cái thân cây chìa ngang lưng núi. Những bước chân tôi cứ nặng nề in lên con đường mà chắc hôm nay gió núi đã thổi bay dấu chân tôi rồi.

Tôi hồi tưởng chẳng còn theo mạch thời gian gì nữa. Trước đoạn 2 nghìn đôi, rằng có đoạn chúng tôi như bước vào chốn cảnh tiên, mây sương trùm lên những tán rừng già, bộ rễ cây lan ra ngoằn nghèo, tuy im lìm nhưng lại sống động. Lòng suối sắp qua mùa lũ, màu đá đen huyền hoặc trong nước.

Những bác thợ đang sẻ đá xây một vài đoạn bậc thang. Chỗ chúng tôi đứng chia nhau thuốc chống muỗi, đồi hoa tím mà khi về có tổ ong làm mấy người H’mông còn chạy mất dép. Con đường có lũ dê đi qua đánh dấu bằng những hòn bi đen không tròn…

Tôi nhớ lại tối thứ 4 ngày 5 tháng 10, đoàn biểu diễn nghệ thuật làm phiền đường phố của chúng tôi không thu nhập được xu nào từ thiên hạ, chỉ khai quật được vài giọng hát có lúc lên đóng nắp lại,haha, troll thôi, hát hay mà, tới mức dụ được cả chị gái miền nam dễ thương tới hát cùng. Có vài tên muốn vi vu với cân đẩu vân, phi xuống quảng trường chợ tình ngày không phiên, lượn tới lượn lui…

Lại nhớ tuần trước, anh em đăng kí xong, rục rịch rủ nhau sắm giày, áo, lương khô, kẹo, đèn pin, và ti tỉ thứ.

Lại nhớ đầu năm, trên đường từ Pha Luông xuống, Thầy nhắc tới Fansipan mà tôi không hình dung ra nó sẽ là bấy giờ và sẽ như thế vậy.

Lại nhớ tháng mười năm ngoái, từ Hàm Rồng nhìn sang, tôi không có cả ý nghĩ giá như, tôi chỉ nhìn Fan như một ước mơ vời vợi. Mà người ta đi cáp treo đầy kìa, tôi thích leo lên cơ!

Tôi thích, rồi tôi cũng có cơ duyên làm được. Nhờ có Thầy và có ở Vovinam Thanh Xuân, tôi mới được đi cái chuyến ngon bổ rẻ thế cơ mà.

Đứng quanh cái chóp nhọn sáng choang, nhân dân đồng bào ai cũng muốn ôm hôn nó thắm thiết, tiện thể mà được chắc muốn mang xuống đem về làm của riêng ấy chứ nhỉ. Thi nhau chụp hình các thứ, tôi còn dành lúc nhìn ra bốn phía xung quanh. Bầu trời xanh như màu áo của chúng tôi. Mây trắng thi thoảng kéo đến vẽ lên mảng màu xanh lá của những ngọn núi dưới tầm mắt tôi. Tôi đứng ở cái chỗ Thầy gọi là Hội ngộ Đất -Trời.

“Hội ngộ rồi chia li, cuộc đời vẫn thế,…” Chuẩn như câu hát kia, chúng tôi đi xuống. Đường lên đã là thách thức, đường về còn thăm thẳm hơn bởi vì sức lực không theo ý người. Tỷ xinh đẹp, bác sĩ Nguyen Tit trở thành người quan trọng với tôi suốt hành trình quay về thị trấn và quay về Hà Nôi. Nhờ có phản xạ, tôi tránh được hai ba lần trẹo chân, nhưng tôi đi về như con rùa, có lúc làm cả đoàn đầu đuôi cách nhau hai quả núi! Vẫn cung đường đó, khi đi leo lên thì khi về leo xuống,mà hiểm trở thì chả thua gì nhau. Từ 9 h sáng, qua những trạm dừng chân, qua rừng, qua suối, chúng tôi lại đặt chân lên trạm dừng cuối cùng, nơi có những chiếc kỉ niệm chương vàng chóe và cái giấy chứng nhận làm tất thảy chúng tôi rồ lên sung sướng, kiểu như mình là mấy tên mạnh mạnh vừa đi đấu giải mà lại có huy tương đem về, há há.

Bữa tối có người say mới về, hại bác sĩ của chúng tôi mất cơ hội kiếm thêm thu nhập, nhưng không sao, bác ý giàu mà, bằng chứng là hôm sau.:). Mấy tuần trà chưa hết những gì Thầy trò muốn nói, ai cũng rã người nhưng vẫn còn sức để ngồi nghe nhau chia sẻ về trải nghiệm tất cả đều là lần đầu tiên này…

Sáng hôm sau (mà tức là sáng hôm qua), tôi dậy sớm hơn mọi người, một mình ra ngắm cái thị trấn xinh đẹp này, gặm một cái bắp nếp bên bờ hồ có tới vài trăm con én liệng lên liệng xuống mặt hồ. Hoa hồng nở ngậm sương,… tôi đến ốm vì cái tội yếu còn ra gió mà! Sau đó chúng tôi mang theo những cuốn vở nhỏ nhỏ, vài cái bút xinh xinh, theo chân cô giáo vào trường bản. Hoa Sapa thì đẹp thôi rồi! Hoa trong trường và ruộng bậc thang nhìn từ hành lang tầng hai nhìn xuống, những bông hoa nhỏ tươi rói trong lớp 1A là chúng tôi trở về cái thủa mười mấy đến hai mươi mấy năm trước. Bài hát lớp chúng mình, giờ ra về xếp hàng trước cửa, chào các cô và hi vọng có lần quay lại gặp các em học sinh.

Buổi chiều bên này sông nhìn sang nước bạn, chữ khẩu vuông chằn chặn, cây cầu nắng chói. Về thành phố Lào Cai, ăn bữa cơm tối nhà một thế hệ đàn anh. Tôi cúm rồi chả làm giúp được cái gì…Chuyến xe về Hà Nội sao mà nhanh thế, vài ngày trên vùng Tây Bắc đã khiến mấy ace của tôi thành người rừng xuống phố…

Có những kỉ niệm này giắt lưng, tôi thấy mình tự tin hơn nhiều. Tôi nhìn, tôi nghe và học được nhiều thứ bổ khuyết thêm một phần cái đống thiếu xót của con người tôi. Tôi muốn cảm ơn thật nhiều tới Thầy và các ae trong clb, cũng như những ae đã cùng tôi tham gia chuyến đi này.

Định ghi lại vài cảm nhận về mỗi người mà tôi chưa nhắc tới tên, nhưng thôi, lúc khác sẽ xuất hiện đâu đó khi tôi lại muốn nhớ về Vovinam Thanh Xuân.

20161008_103721.thumb.jpg.554345b07ea9c638bb5653d508dbc1db.jpg

  • Like 1
Link to comment
Chia sẻ trên các trang web khác

×
×
  • Create New...